VI/Prabhupada 0896 - Chừng nào chúng ta bán sách, đó là Ý thức Krishna



730417 - Lecture SB 01.08.25 - Los Angeles

Tyaktvā dehaṁ punar janma naiti mām eti kaunteya (BG 4.9). Nếu chúng ta tiến bộ trong Ý thức Kṛṣṇa, thì kết quả là, sau khi trút bỏ thân xác này... Kṛṣṇa phán rằng, tyaktvā deham, sau khi trút bỏ thân xác, punar janma naiti, chúng ta không bao giờ còn phải sinh ra ở thế giới vật chất này nữa. Đó là điều chúng ta muốn. Tưởng tượng là hiện tại ta sống rất thoải mái. Cơ thể của ta đang ở trong tình trạng tốt, mà sau cùng ta cũng phải chết và sinh ra lại nữa. Vậy, nếu ta nhận cơ thể của con mèo hay con chó sau khi trút bỏ thân xác này, sống thoải mái để làm gì? Tại vì sự chết là chắc chắn, janmāntaṁ, tataḥ dehāntaram. Dehāntaram nghĩa là chúng ta phải chấp nhận một thân xác khác. Nếu chúng ta không biết loại thân xác nào chúng ta sẽ nhận... Chúng ta có thể biết. Trong śāstra nói rằng nếu chúng ta có những tâm thần, chúng ta sẽ nhận những cơ thể. Như vậy, khi ta giữ mình trong tâm thần của con chó, nghĩa là sống thoải mái, kiếp sau ta sẽ trở thành con chó. Vậy thì, giá trị của tình trạng thoải mái là gì?

Ta có lẽ sống thoải mái trong hai mươi năm, năm mươi năm, hay xa nhất một trăm năm. Rồi sau khi sống thoải mái hết, ta phải trút bỏ cơ thể này và vì tâm thần của ta, ta sẽ trở thành con mèo, chó hay chuột. Như vậy, lợi ích của lối sống này là gì? Họ chẳng biết. Trong thời này, họ chỉ nghĩ rằng: "Ta đang ở trong tình trạng tốt. Ta có đủ tiền. Ta có đủ của cải. Ta có đủ sự an nhàn, đủ thức ăn. Ngay khi cơ thể kết thúc, ta chẳng sinh ra một lần nữa. Miễn là ta còn sống, ta sẽ tận hưởng cuộc sống." Đó là triết lý sống hiện đại, chủ nghĩa hưởng thụ. Nhưng điều này không phải là sự thật. Bởi vậy Kuntī muốn là: apunar bhava-darśanam (SB 1.8.25). Apunar bhava, nghĩa là không làm lại. Nếu chúng ta luôn thấy Kṛṣṇa, đó là Ý thức Kṛṣṇa. Ý thức Kṛṣṇa nghĩa là luôn luôn nghĩ về Kṛṣṇa. Ý thức của mình phải là tham gia vào nghĩ về Kṛṣṇa.

Cho nên chúng ta đưa mỗi người nhiều loại nhiệm vụ khác trong Ý thức Kṛṣṇa. Chúng ta không được chuyển hướng năng lượng của mình. Chừng nào chúng ta bán sách, đó là Ý thức Kṛṣṇa. Nhưng khi chúng ta nghĩ rằng bán sách cũng chuyển hướng vào bán trang sức được, thì đây không phải là một lối nghĩ hay. Không hay. Vậy thì chúng ta trở thành người bán trang sức lại. Punar mūṣika bhava. Và trở thành con chuộc lại. Chúng ta phải rất cẩn thận. Ý thức Kṛṣṇa của mình không được chuyển hướng. Thì chúng ta sẽ xuống địa ngục. Ngay cả chúng ta có lẽ đau khổ hoặc bị nạn trong Ý thức, chúng ta cũng phải chịu đựng đó. Đó là lời chỉ dẫn của… Chúng ta phải hoan nghênh những sự nguy hiểm và cầu xin Kṛṣṇa. Và lời cầu nguyện là thế nào? Tat te 'nukampāṁ su-samīkṣamāṇaḥ (SB 10.14.8). "Thưa Đức Thượng Đế, đó là lòng thương xót lớn lao của Ngài là con bị đẩy vào tình huống nguy hiểm này." Đó là quan điểm của tín đồ. Họ không đón nhận sự nguy hiểm như sự nguy hiểm. Họ đón nhận như lòng thương của Kṛṣṇa. Loại lòng thương nào? Bhuñjāna evātma-kṛtaṁ vipākam. "Vì hoạt động của con thời xưa, con phải chịu đau khổ rất nhiều. Nhưng Ngài giảm nhẹ sự đau khổ để cho con chịu ít."