VI/Prabhupada 0201 - Làm sao ngừng lại sự chết



Lecture on CC Madhya-lila 20.102 -- Baltimore, July 7, 1976

Chúng ta tìm kiếm kiến thức, mà quá nhiều chuyện xa lạ đối với mình. Cho nên Sanātana Gosvāmī dạy mình bằng cách ứng xử thực hành là thăm dò ý kiến vị thầy tinh thần về vấn đề, "Con đau khổ ở đó." Ngài đã làm về bộ trưởng, như vậy không nghi ngờ gì sự đau khổ. Ngài rất là phong lưu. Ngài đã giải thích: Grāmya-vyavahāre paṇḍita, tāi satya kari māni – "Có rất nhiều câu hỏi ta không trả lời được. Không có giải pháp. Tuy nhiên, người ta nói ta là người trí thức – Ta chấp nhận điều đó dại dột." Không ai là người trí thức trừ khi đến với thầy tinh thần. Tad-vijñānārthaṁ sa gurum evābhigacchet (MU 1.2.12). Bởi vậy, lệnh truyền Veda là nếu người muốn có học thức thì đến với thầy tinh thần, thầy thành thật, không cái gọi là thầy tinh thần.

tad viddhi praṇipātena
paripraśnena sevayā
upadekṣyanti te jñānaṁ
jñāninas tattva-darśinaḥ
(BG 4.34)

Thầy tinh thần nghĩa là những ai đã thấy Chân Lý Tuyệt Đối. Đó là vị thầy tinh thần. Tattva-darśinaḥ. Tattva nghĩa là Chân Lý Tuyệt Đối và darśinaḥ nghĩa là những ai đã thấy. Nhự vậy, phong trào này, phong trào cho Ý thức Kṛṣṇa dành cho mục đích đó, để thấy Chân Lý Tuyệt Đối, để hiểu Chân Lý Tuyệt Đối, để biết về khó khăn của đời sống và làm sao làm ra một dung dịch. Điều đó là chủ đề của mình. Chủ đề của mình không phải là những đồ vật chất, bằng cách nào nhận được xe ô tô, một căn hộ đẹp, người vợ tốt, rồi tất cả vấn đề sẽ được giải quyết. Không. Đó không phải là các giải pháp của vấn đề. Những vấn đề thực sự là làm sao ngừng lại sự chết. Đó là vấn đề thực sự. Nhưng vì đó là chủ đề khó, không ai đả động đến. "Ồ, sự chết – chúng ta hãy chết trong hòa bình." Mà chẳng ai chết một cách bình an. Nếu ta cầm dao găm và nói, "Bây giờ chết một cách bình an đi!" (tiếng cười) – cả môi trường hòa thuận ngay lập tức kết thúc. Anh ta sẽ khóc lóc. Điều đó là chuyện vô lý, khi ai nói "Ta sẽ chết trong hòa bình." Chẳng ai chết một cách bình an, điều đó không thể được. Cho nên sự chết là một vấn đề. Sinh cũng là một vấn đề. Không ai hoà bình lúc trong bụng của người mẹ. Trong đó không có chỗ, tình trạng kín hơi, và ngày này có rủi ro bị giết. Như vậy, đó không có thắc mắc về hoà bình, sinh và tử. Sau đó, tuổi già. Giống như ta là ông già, ta có rất nhiều sự khó khăn. Như vậy, tuổi già và bệnh. Mọi người đã có kinh nghiệm. Cả đau đầu đã đủ để gây khó khăn cho mình. Vấn đề thực sự là này: sinh, tử, lão và bệnh. Kṛṣṇa đã phán rằng: Janma-mṛtyu-jarā-vyādhi duḥkha-doṣānudarśanam (BG 13.9). Nếu quý vị thông minh, hãy xem những bốn vấn đề của cuộc sống là rất nguy hiểm.

Họ không có kiến thức, cho nên họ tránh câu hỏi này. Mà chúng ta đề cập đến câu hỏi này rất nghiêm túc. Đó là sự khác biệt giữa phong trào khác và phong trào cho Ý thức Kṛṣṇa. Phong trào của mình dành cho giải quyết những vấn đề này.